Chung lão gia tử bị tôi cười mà đầu óc mơ hồ không hiểu ra sao, thậm chí còn hỏi tôi có phải bị trúng độc hay không nữa, tôi cười một lúc lâu mới ngừng lại được, buông tay ra nói:

- Ông ơi, con không có trúng độc, thật không dám giấu diếm, hai hôm trước khi Tiểu Bạch về hà còn mời con đi qua nhà em ấy làm khách, nhưng mà thằng bé này cứ luôn hồ đồ, chỉ biết mời con đến làm khác, mà lại chẳng chịu nói cho con biết nhà ở nơi nào, bây giờ con có việc muốn đi tìm em ấy, nhưng mà...

Chung Vạn Lí vừa nghe xong, cũng cười ha ha lên, vỗ vỗ trán nói:

- Không sai không sai, thằng bé đó đúng là có hơi mơ hồ, ha ha ha, giống ông, giỏi lắm...

Tôi cũng cạn lời luôn rồi, hóa ra Tiểu Bạch là giống ông ta sao, tôi đã nói mà, ông cụ nhìn qua cũng không đáng tin cậy cho lắm, nhưng mà ông chắc là cũng phải rõ ràng nhà của ông ấy ở chỗ nào đi ha?

Chung Vạn Lí cũng không giấu diếm hay nghi ngờ gì cả, lập tức nói cho tôi nghe, nhà họ Chung nhà bọn họ nguyên quán là ở núi Chung Nam, sau bao nhiêu lần trăn trở, phiêu bạc khắp thiên hạ, cũng không biết là rốt cuộc vào triều đại nào, đã đến An Huy định cư, bây giờ chỗ đang ở hiện tại, chính là thôn nhà họ Chung ở tỉnh An Huy, huyện Đồng Lăng.

Tôi lập tức vô cùng vui vẻ, vỗ tay một cái, chuyện này coi như đã xong rồi, đây gọi là gì đây? Đây gọi là đi mòn gót giày tìm không thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công, nếu như tôi không có đi về nhà, bây giờ hơn phân nửa là còn ngồi ở thành phố Bình Sơn rối rắm, không biết đi đâu mà tìm, xem ra, tất cả những thứ này đều đã là vận mệnh chú định, không thể gấp gáp được, chuyện nên đến, sớm muộn gì cũng không thể chạy thoát.

Nếu như đã biết được địa chỉ của nhà Tiểu Bạch rồi, trong lòng tôi lập tức nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức bay qua đó, nhưng mà chuyện bên này vẫn còn chưa quyết định xong, tôi lại còn hơi không yên tâm, nếu như tôi đi rồi, cái tên Cổ Vương và Mã Cửu nếu như hợp tác lại với nhau, vậy chẳng phải các thôn dân gặp phải họa lớn rồi sao?

Chung Vạn Lí nhìn ra tôi đang có tâm sự, hỏi tôi rốt cuộc là làm sao vậy, tôi cũng không tiện nói thẳng ra là nhà ông ta đã xảy ra chuyện, nếu nói vậy, lão gia tử cũng chạy đi mấy, vậy thì thôn dân càng thêm xui xẻo rồi...

Trong lòng tôi hơi ích kỷ một lần, chỉ nói là trong thành phố Bình Sơn có chút chuyện, Tiểu Bạch chạy về nhà xin giúp đỡ rồi, sau đó còn mời tôi đi đến nhà của cậu ta, lấy thân phận đại diện cho nhà họ Hàn đi thỉnh truyền nhân của thiên sư xuống núi, chỉ có chút chuyện như vậy thôi.

Chung Vạn Lí vừa nghe đã lập tức vui vẻ, ông nói đây là chuyện tốt mà, truyền nhân thiên sư từ đời của ông nội cậu ta trở xuống, đã không có rời núi lần nào nữa, nếu như lần này thật sự có thể rời núi, công lao của tôi tuyệt đối là rất lớn.

Tôi cười nịnh nọt nói, nếu không phải Tiểu Bạch không nói địa chỉ cho tôi biết, tôi đã đi từ sớm rồi, nếu bây giờ tôi đã biết được, vậy tôi sẽ lập tức chạy đi, để tránh chậm trễ chuyện lớn, nhưng mà chuyện ở nơi này...

Chung Vạn Lí cũng là người biết lí lẽ, lập tức vỗ vỗ ngực nói:

- Nếu như đã có chuyện này, vậy cậu cứ việc đi làm đi, nơi này giao cho ông là được, cái tên Cổ Vương kia không làm gì được ông, cái tên Mã Cửu gì đó mà cậu nói, cũng chính là một tên tà ác luyện xương cốt, không thể làm được gì, ông đã đuổi theo tên Cổ Vương kia mấy năm, cũng không ngại việc đuổi theo một tên nữa, còn chuyện dời mồ kia, ông cũng bao luôn cho.

Tôi vô cùng vui vẻ, nếu ông ấy đã nhận hết mọi việc, vậy thì tôi cũng bớt việc rồi, lập tức dẫn ông cùng nhau quay về nhà họ Vương, nói kĩ càng tỉ mỉ mọi việc từ đầu đến đuôi một lần cho người nhà họ Vương nghe, từ già đến trẻ đều vô cùng sợ hãi, tôi và Chung Vạn Lí an ủi nửa ngày trời, cũng nói xong với chú Vương, mọi chuyện kế tiếp đều giao cho Chung Vạn Lí đi làm, đến nỗi chuyện ngày nào thì dời mồ, dời đi nơi nào, tất cả mọi chuyện từ đầu đến đuôi phải xử lí như thế nào thì tôi cũng không tham gia vào trong đó nữa.

Tóm lại, tất cả mọi chuyện trong nhà đều giao cho Chung Vạn Lí, tôi tin chắc rằng, ông lão nhiệt tình và ngay thẳng này, nhất định sẽ phụ trách đến cùng, cái tên Cổ Vương và luyện cốt sư mc, ngày tháng sau này sợ là cũng sẽ không quá tốt đẹp.

Cứ như vậy, dặn dò mọi chuyện xong xuôi, tôi đã nóng lòng về nhà, trưa hôm đó bắt kịp một chuyến xe khách, đi vào trong huyện, mua trước vé xe lửa đi về thành phố Bình Sơn.

Thời gian thật sự rất gấp rồi, từ lúc Tiểu Bạch dùng Linh Tê Mộng Ảnh liên lạc với tôi, bảo tôi đi đến nhà cậu ta đến bây giờ cũng đã là ba ngày rồi, ba ngày này tuy là rất ngắn, trôi qua rất nhanh, nhưng mà cả đời này tôi cũng không có cách nào quên được, tôi không những lấy được công pháp tầng thứ hai của Cấm Pháp nhà họ Hàn, lại còn nhìn thấy được người cha đã qua đời từ sớm, thậm chí còn gặp được ông nội, tuy rằng đó chỉ là hồn phách của ông nội, nhưng mà như vậy cũng đã đủ làm cho tôi xúc động rồi, dù sao, đây chính là cách duy nhất làm cho tôi có thể nói chuyện được với ông nội.

Có thể ở nhà nhìn thấy Chung Vạn Lí Chung lão gia tử, càng là chuyện mà tôi cảm thấy ngoài ý muốn, buổi tối hôm nay, tôi ngồi ở trên xe lửa, theo sự lắc lư của xe, không ngừng nhắc lại địa chỉ mà Chung lão gia tử vừa mới nói cho tôi nghe, sợ chính mình lại quên mất, tôi biết, chờ ngày mai sau khi tôi đi đến thành phố Bình Sơn rồi, tôi lập tức có thể khởi hành, chạy đến quê nhà của Tiểu Bạch...

Sáng sớm hôm sau, thông báo xe lửa đã đến ga vang lên, tôi mơ mơ màng màng mở to hai mắt ra, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trên sân ga, hai chữ Bình Sơn lập tức đập vào trong mắt tôi.

Người nên đến, cuối cùng rồi cũng sẽ đến, chỗ nên đến, cuối cùng vẫn phải đến, tôi hít sâu một hơi, xuống xe!

Ánh nắng sớm mai vô cùng chói mắt, đây là một ngày vào đông đẹp trời, khác hẳn với vùng băng thiên tuyết địa ở Đông Bắc, chỉ là, tuy rằng không khí vô cùng ấm áp, nhưng hình như lại thiếu mất chút hương vị quen thuộc nào đó.

Tôi thở dài, tôi biết, gốc rễ của tôi, linh hồn của tôi, trước sau gì vẫn luôn ở trong cái sơn thôn bình thường, nằm giữa trời tuyết trắng xóa dưới chân núi Trường Bạch kia.

Tôi ra ga xe lửa gọi một chiếc xe, chạy thẳng đến khu chung cư của Nam Cung Phi Yến, ở trên đường có gọi một cuộc điện thoại cho cô ta, điện thoại có đổ chuông, nhưng mãi vẫn không có ai nhấc máy, trong lòng tôi nói thầm, đừng nói là cô ta lại làm rơi di động nữa đi nha? Hay là đã xảy ra chuyện gì khác...

Tôi không thể không nghĩ nhiều, bởi vì chuyện xảy ra hai ngày trước vẫn còn vô cùng mới mẻ trong kí ức của tôi, Kim Đao môn cấu kết với yếm thắng sư đánh lén Xà tộc, tuyệt đối sẽ không chỉ làm một lần rồi dừng tai, nói không chừng hai hôm nay, hai nhà đang đánh nhau nháo nhào lên, cho nên Nam Cung Phi Yến cũng rất có thể đang cùng Thiệu Bồi Nhất bận rộn việc của Xà tộc.

Kết quả, khi tôi chạy đến nhà của Nam Cung Phi Yến, dùng cái chìa khóa mà cô ta cho tôi để mở cửa vào, bước vào phòng nhìn một cái lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô ta đang nằm ở trên giường, mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, cũng không thèm đắp chăn, đang ngủ ngon lành.

Tôi đi đến mép giường, gọi cô ta vài tiếng, cô mới từ từ mở to mắt, trong mắt toàn là buồn ngủ mơ màng, vừa nhìn thấy là tôi, lập tức bật cười, nhưng mà nụ cười này lại có hơi ngu ngốc, ánh mắt nhìn tôi cũng mang theo ý tứ thẳng thừng, giống như là cố ý muốn dụ dỗ tôi vậy đó.

Trong lòng tôi nói thầm, mới sáng sớm, phát tình cái khỉ gì đây chứ...

Nhưng mà định lực bây giờ của tôi đã mạnh hơn hồi mấy tháng trước rất nhiều, nắm lấy quần áo đặt ở trên ghế, bọc cô ta lại, sau đó túm lấy cánh tay của cô kéo lên, hét to:

- Dậy đi dậy đi, bây giờ là mấy giờ rồi, người ta đã dậy sớm tu luyện hết cả rồi kia, cái đồ lười biếng như cô, cô không đi hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt sao hả?

Nam Cung Phi Yến lười biếng người dậy, ánh mắt có hơi lười nhác nhìn chằm chằm vào tôi, liếc mắt một cái rồi cười ha hả nói:

- Tôi muốn ăn cậu...

- Cô đừng có quậy nữa, tôi cũng có phải là Đường Tăng đâu, ăn tôi làm gì chứ, mau ngồi dậy đi, ngày hôm qua cô làm gì thế, uốn nhiều quá hay sao, sao mà hôm nay người mềm như bông vậy chứ...

Tôi cố hết sức đỡ Nam Cung Phi Yến ngồi dậy đàng hoàng, để cho cô ngồi vững, người cô lại nghiêng một cái, cả người đều ngã vào trên người của tôi, quần áo vừa mới khoác lên cũng trượt xuống dưới, để lộ ra đầu vai và phần ngực trắng như tuyết...

Trong lòng tôi nhảy dựng, vội vàng phủ thêm quần áo cho cô, cười khổ nói:

- Chị à, tôi nói rồi, đừng có chơi kiểu này nữa, tôi còn nhỏ lắm...

Ánh mắt cô mơ hồ nhìn tôi, cười ha ha một hồi mới lắc lắc lư lư ngồi dậy, ôm đầu nói

- Tôi chóng mặt quá, nhanh rót cho tôi miếng nước...

Tôi vội vàng đi rót nước cho cô, đưa qua, cô cầm lấy ly nước, ừng ực ừng ực uống một hơi cạn sạch, lúc này mới thở dài một hơi, ngẩng đầu lên nhìn tôi, đột nhiên nhảy dựng lên, trừng lớn đôi mắt kêu to:

- Cậu về đây từ hồi nào vậy hả? !

Tôi dở khóc dở cười, gãi gãi đầu nói:

- Lúc sáng vừa mới xuống xe, tôi nói chứ cô đừng có lúc la lúc hét như vậy nữa, lúc nãy tôi nói chuyện với cô nửa ngày trời rồi, bây giờ gào cái gì mà gào chứ....

- Vậy sao?

Nam Cung Phi Yến ngã ngồi xuống dưới đất, xoa xoa huyệt thái dương, cau mày nói:

- Đáng sợ, thật là quá đáng sợ...

Tôi sửng sốt:

- Cô nói cái gì thật đáng sợ? Tôi thật đáng sợ sao?

Cô lắc đầu:

- Không phải nói cậu, tôi là nói đêm hôm qua...

Tôi lại càng không hiểu, hỏi lại:

- Đêm qua? Cô, đêm hôm qua cô làm cái gì?

Nói xong, tôi theo bản năng nhìn trái nhìn phải trong phòng, cô trừng mắt nhìn tôi một cái, giận dỗi nói:

- Nhìn cái gì mà nhìn, trong phòng chị đây là sao có thể giấu đàn ông được chứ hả? Tôi đang nói là ngày hôm qua thiếu chút nữa đã đánh một trận với con rắn chết tiệt kia rồi, thật sự là quá lợi hại...

- Chị à, cô có thể nói chuyện rõ ràng một chút được không vậy, rốt cuộc là đánh nhau với ai, cái gì mà rắn chết tiệt quá lợi hại? Cô đang nói Thường Khánh hả?

Tôi càng thêm không hiểu ra sai, sao mà mới ba ngày không ở nhà, Nam Cung Phi Yến đã điên luôn rồi, hay là bị Mặc Tiểu Bạch lây bệnh?

Nam Cung Phi Yến lắc đầu:

- Không phải Thường Khánh, là cha của Thường Khánh...

Cô ngồi dậy, xoa đầu, nói tóm gọn lại cho tôi nghe một chút, thì ra hai ngày nay người của Kim Đao môn cũng không có động tĩnh gì cả, sau khi Nam Cung Phi Yến về đến nhà rồi, kể đơn giản mọi chuyện lại cho mẹ của cô nghe, Yến phu nhân nghĩ để cái gương kia ở Xà tộc cũng không quá an toàn, suy nghĩ đến đại cuộc, cho nên mới muốn cho tộc trưởng của Xà tộc, cũng chính là cha của Thường Khánh, Thường Bính Thần tạm thời để kính Luân Hồi ở trong nhà của Yến phu nhân, cứ như vậy, lỡ như có tình huống khẩn cấp gì, cũng có thể bảo đảm không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Ai ngờ Nam Cung Phi Yến vừa mới đến cửa nói xong những lời này, cái tên Thường Bính Thần kia lập tức trở mặt, nói cả nhà của cô đều là hồ li tinh, không có ai là người tốt bụng cả, ngoài mặt thì bảo là giúp đỡ Xà tộc, trên thực tế chỉ muốn đổi cách khác lừa lấy bảo bối nhà bọn họ mà thôi.

Nam Cung Phi Yến lập tức cãi nhau với ông ta, nói một cái gương nát kia, đập nát ra rồi cũng chả có ai thèm nhặt, cũng chỉ có cái ổ rắn nhà mấy người mới coi nó là bảo bối, nếu không phải mẹ của cô quan tâm đến hàng xóm cũ, mới lười quản mấy người.

Thường Bính Thần cũng tức giận, từ trên người móc ra kính Luân Hồi, quơ quơ vài cái với Nam Cung Phi Yến, cả người cô lập tức tun lên, thần trí cả người có hơi mê loạn, trong chốc lát có rất nhiều người và chuyện xẹt qua trong đầu của cô, thiếu chút nữa đã lập tức té xỉu trên mặt đấu.

Cũng may cô còn có vài trăm năm đạo hạnh, thêm vào Thường Bính Thần cũng không định thật sự làm chuyện gì với cô, một lúc sau cô đã hồi phục tinh thần lại, nhưng mà cứ như là uống say rồi, sau nữa cũng là Thường Khánh đưa cô về nhà, cô mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mãi đến sáng sớm tôi đi về nhà, cô mới coi như là hoàn toàn tính lại.

Tôi nghe xong cũng âm thầm kinh hãi, cái kính Luân Hồi kia rốt cuộc là loại pháp bảo gì, không ngờ chỉ quơ vài cái đã có được uy lực lớn đến như vậy, cái này thật sự giống hệt như kính m Dương trong Phong Thần Bảng vậy đó, cũng may là Nam Cung Phi Yến, người ta cũng không có ý định đánh thương, nếu không...

Ủa, không đúng, nếu như kính Luân Hồi lợi hại như vậy, lúc Kim Đao môn đánh lén, tại sao ông ta không lấy nó ra đại triển thần uy chứ?

Tôi đang suy nghĩ, Nam Cung Phi Yến lấy lại bình tĩnh, đột nhiên vỗ tay nói:

- Đúng rồi, có một tin tức tốt, và một tin tức xấu, cậu muốn nghe cái nào?

 

0.92744 sec| 2446.07 kb